Một thân hồng y khả ái, vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, nhận lấy món quà.
"A, như thể đôi hài sinh ra dành cho ta vậy, rất vừa vặn nha" Cố chấp nghĩ rằng nó thuộc về mình, mang lâu ngày, sẽ không còn bị đau nữa. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.
Nhưng đâu biết rằng, có những thứ, chẳng thế nào xóa mờ đi. Những gì xảy ra, kí ức lưu lại nó mãi mãi, dù cho mất đi trí nhớ, cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.
Lúc đó hồn nhiên lại vô tư như vậy, ngây ngốc bị chàng thu hút. Nào biết chàng đã có người thương, suốt ngày đeo bám, chẳng khác nào những nữ nhân ngoài kia.
Tình cảm hèn mọn, chàng tuyệt tình từ chối, khóc thương tâm cả một đêm.
Không cam tâm, liền dựa vào sự kiện kia, ý nghĩ đi theo chàng suốt đời còn lại.