Mẹ chồng tôi trẻ tuổi lại sống ở thành thị nên bà trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ngày về ra mắt nhà chồng tôi sững người vì mẹ chồng tương lai trẻ quá. Bà không cho tôi gọi bằng “bác” mà chủ động xưng “mẹ” với tôi. Để từ đó tôi luôn nghĩ mình là con gái dù là phận làm dâu. Tôi xuất thân từ miền quê nghèo khó. Thức ăn quanh năm chỉ có món kho làm món mặn và một món canh. Thường khi tới bữa cơm cứ chém to kho mặn ăn cho no bụng chứ chẳng kiểu cách cầu kỳ, thành ra tôi dù tốt nghiệp đại học nhưng đã quen với bếp trấu bếp củi bếp rơm chứ bắt bếp ga là tôi loay hoay, lúng túng. Mẹ chồng tôi chỉ dạy tôi từng chút một. Mỗi khi ra chợ bà đều dắt tôi theo chỉ cho cách mua hàng ngon vừa ý mà không bị đắt. Về nhà mỗi bữa cơm dù có người ở (vì nhà tôi vốn có xưởng gia công đồ nhôm, sắt thợ hơn 20 người) nhưng đích thân bà vô bếp làm món ăn mà ba chồng tôi thích, nhân tiện chỉ dạy cho tôi luôn. Chưa được 6 tháng làm dâu tôi đã biết tự đi chợ và phụ chị bếp nấu cho cả nhà những món ăn ngon mà họ thích. Nhà có giỗ chạp chỉ mỗi mẹ chồng và tôi làm đám, không phải đặt món nhà hàng hay thợ nấu mà vẫn đãi đằng tinh tươm. Hàng xóm khen tôi giỏi, khen mẹ chồng tôi khéo lựa con dâu. Trong thâm tâm tôi phục mẹ biết dường nào. Bà đã cho tôi tất cả chứ người hậu đậu như tôi chỉ giỏi luộc trứng là cùng...
|