
Cứ mỗi mùa xao xác lá vàng rơi Con lại gọi: Cánh cò ơi trở lại Đừng bay mãi nơi đồng xa hoang hoải Để nơi này lạc mãi... cánh cò con... Mùa thu nào mưa hối hả mưa tuôn Vầng mây tím,ươnglắmcánhcòơbóng đá cá cược tím màu lam xám ngắt Hoàng hôn buông, dáng thu buồn hưu hắt Một thân Cò rã cánh ... lạc vào đêm... Mưa trắng trời hay trắng vạt cánh mềm Vành khăn trắng, trắng một trời tang tóc Lũ Cò con ướt mưa nên bật khóc Hay nghẹn ngào bởi cơn lốc ly tan? Những muốn ào lên... nhưng xa xót ngỡ ngàng Đôi cánh nhỏ chẳng thể bay xa được Cứ ngác ngơ nhìn đoàn người phía trước Lạnh lùng mang Cò mẹ ra đi... Đâu rồi đôi tay che chở buổi đông về Ngoài kia lạnh, heo may vừa chạm ngõ Đôi vai mỏng chênh chao mùa trở gió Biết nơi nào tìm lại... cánh Cò xưa... Hai sáu năm rồi...lặng lẽ với dòng trôi Cánh Cò con vẫn như thời thơ dại Từ nơi xa dõi tìm về hoang hoải Một dáng hình theo mãi những đêm mơ.. . Bóng hình nào lặng lẽ ẩn vào thơ Để nỗi nhớ vô bờ ngân lên mãi Để mỗi chiều thu... nhìn về nơi xa ngái Lại nghẹn ngào thương mãi Cánh cò ơi... ANH CÓ VỀ CÙNG EM

Anh có về Hà nội với em không Quê ngoại thành đồng xanh ngan ngát gió Góc phố quen ngoằn ngoèo con ngõ nhỏ Mái nhà yên một thủa vẫn dâng đầy Kí ức vuông tròn đong đếm tuổi thơ ngây Đôi vai mẹ hao gầy bao mùa vắng Vẫn dịu hiền dẫu qua nhiều năm tháng Để nơi xa con mong ngóng ngày về... Anh có về cùng em ngắm rặng tre Xanh mái tóc một thời em con gái Thả ước mơ vào làn trong mê mải Nước sông Hồng em tắm trắng làn da... Anh có về cùng em dưới tán Đa Bên đê nhỏ vọng tiếng diều vi vút Cánh đồng xa chiều gió đưa hun hút Phút thâm tình nồng ấm giữa khói hương Có muốn nẳm tay em đi khắp những con đường Thời xa ấy tóc mây vờn gió hát Tìm cho em ...ánh mắt tròn ngơ ngác Của một thời xao xác tím cỏ may?... Anh có về... gặp em của hôm nay Từng lớn khôn bằng ân sâu nghĩa nặng Bao khát khao được hoà vào ngọn nắng Để niềm tin thắm ngọt ước mơ hồng. Anh có về Hà Nội với em không? TRẦN BÍCH HƯỜNG |