Người ra đi mây trắng miền quá vãng Xác lá vàng tơi tả đổi mùa sang Tôi chết lặng bên lề lòng hụt hẫng Bởi chân tình chẳng giữ được người thương
ễnđưangườilầncuốkeonhacais
Mùa sen nở hồ Tịnh Tâm trầm lặng Bóng người tan sương khói nẻo đi về Hương có nồng cũng chìm trong dĩ vãng Còn lại đây vương mấy sợi tóc thề
ễnđưangườilầncuốkeonhacais
Đã Thu đâu mà hồn nghe ướt lạnh Ngó tơ hồng đứt sợi dệt mỏng manh Người ra đi hồn tôi nghe trĩu nặng Một trời thương một trời nhớ cũng đành
ễnđưangườilầncuốkeonhacais
Người ra đi tiễn đưa người lần cuối Đóa Sen hồng thắm đỏ bước người đi Hãy an yên trên đường chân trời mới Đừng ngoái lại nhìn Mây trắng gió ngàn khơi...