- “Tôi cũng gần đất xa trời rồi,ôichẳngcógìngoàibệnhtậkeo châu á chỉ mong những ngày còn lại không phải sống trong cảnh đau đớn vì không có thuốc điều trị. Tôi đang cố bám lấy bệnh viện vì rời đó tôi cũng không biết về đâu. Ở đây thì còn có cơm từ thiện của bệnh viện nuôi tôi sống qua ngày, nếu có ai thương cho tiền thì được dùng thuốc”, bà Trần Thanh Huê nói.