您现在的位置是:X88Bet > Cúp C1
Truyện Siêu Cấp Máy Tính_kết quả bóng đá phần lan 2
X88Bet2025-03-12 02:05:49【Cúp C1】6人已围观
简介Tin thể thao 24H Truyện Siêu Cấp Máy Tính_kết quả bóng đá phần lan 2
- "Á...,ệnSiêuCấpMáyTíkết quả bóng đá phần lan 2 ví của tao...!"
- "Á..., điện thoại di động của tao! Cái Nokia tao mới mua, a...!"
- "ĐMN, còn đôi giày Nike tao mới mua nữa, đâu mất rồi?"
Những tiếng gào thét thê lương, ai oán phát ra từ phòng số 207 khu 14 ký túc xá Đại học Tổng Hợp, nếu không chú ý lắng nghe, người ta còn tưởng là có một đám đang bị cưỡng gian tập thể.
Mấy người trong phòng nhìn chằm chằm vào cái ổ khóa bị cạy, khóc không ra nước mắt. Thật ra, biểu hiện của họ là bình thường, bởi vì bất cứ người nào khác gặp tình cảnh như họ thì cũng sẽ có biểu hiện giống như vậy - bị "chôm" đồ, ngay ngày khai giảng nữa chứ, càng quá đáng hơn nữa đây còn là phòng của bọn sinh viên năm nhất!
Có gì buồn bực hơn cái cảnh mới ngày đầu tiên chính thức bước chân vào đại học lại bị chôm đồ? Chắc chỉ có cảm giác bực bội khi xem đội bóng đá nam [Trung Quốc] thi đấu mới có thể so sánh được!
Mấy người khác nhanh chóng kiểm tra đồ đạc của mình, chỉ có Trần Húc đứng ngây ngốc bên cạnh giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái gối nằm, giống như là cái gối đang mọc hoa vậy!
- "Lão Tam," Giọng Lão Nhị - Tần Tiểu Ngạn - chua xót nói, "Hình như mày đâu có mất món gì hả?"
Trần Húc chậm rãi quay đầu, cái mặt nhăn nhó như muốn khóc "Không mất gì? F..k, mày chỉ mất một đôi giày nhái hiệu Nike có 80 tệ... Còn tao... mất cái latop [máy tính xách tay] giá 8.000 đó!"
Âm thanh náo loạn của phòng 207 nhanh chóng thu hút một đám người bu lại, khi biết Trần Húc ngay ngày đầu tiên đi học bị “thổi” cái laptop thì có người đồng tình, có người tức giận đi tìm quản lý ký túc xá, mà người vui sướng khi thấy người khác gặp họa cũng có. Cả tầng lầu này đều là sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm nên không biết phải làm thế nào, cuối cùng có người ở tầng trên - là "sinh viên lâu năm" - kêu mọi người trở về, rồi báo cảnh sát.
- "Nè, làm một điếu đi."
Ngồi trước mặt Trần Húc là một người cao to như một tòa tháp đúc bằng đồng đen - một sinh viên năm ba - tên là Vương Đống. Vừa rồi chính hắn gọi cho cảnh sát. Hắn thuần thục đốt một điếu "Hoàng Sơn" rồi đưa về phía Trần Húc.
- "Tụi mày đúng là quá xui xẻo, mới vào đại học là mất đồ rồi, đã vậy còn mất đồ có giá trị lớn như vậy nữa chứ".
Trần Húc tay còn run run cầm lấy điếu thuốc, Vương Đống nhả ra một vòng khói, cười nói:
- "Thôi, bỏ đi. Chuyện như thế này mỗi năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhất là lúc mới vừa khai giảng. Đông người thì lắm chuyện mà. Lần sau nhớ để đồ có giá trị vào rương rồi khóa lại nghe. Còn nữa, mấy cái ổ khóa của trường phát cho thì đừng có xài, tự đi mua một cái mới đi, chỉ có 10 đồng nhưng an toàn hơn nhiều".
Trần Húc không biết mình đang có tâm trạng gì nữa, có lẽ là hối hận chiếm một phần thật lớn. Trong phòng này, hắn và Lão Đại đều có laptop, nhưng mỗi lần người ta dùng xong thì bỏ vào ngăn tủ khóa lại, nhưng hắn lại ngại phiền toái nên quăng đại trên giường. Giờ thì tốt rồi, laptop của Lão Đại còn nguyên, đã mất thì phải cùng nhau mất chứ, không phải anh em cùng phòng, chung hoạn nạn sao?
8.000 không phải là số tiền nhỏ, tuy nhà hắn coi như khá giả, nhưng đâu thể nào tự nhiên đưa cho hắn 8.000 để gây họa được, nếu nói cho gia đình biết ngay ngày đầu tiên đi học đã làm mất món đồ có giá trị lớn như laptop thì mẹ hắn không mắng cho “tan xác” mới lạ.
- “Anh à, anh biết ai làm không?”
Lão Tứ - Đổng Thanh Khiết - đang đứng nghiến răng trèo trẹo cất tiếng hỏi, tiền và cái ví của hắn đã mất, nhưng tên trộm kia coi như có chút lương tâm, chỉ lấy tiền mặt và cái ví, phiếu ăn và CMND [chứng minh nhân dân] thì lấy ra vứt đại trên bàn. Tuy không biết hắn đã mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi thì giống như là mất hết mấy triệu vậy...
Vương Đống cười nói:
- “Nếu có cơ hội, ai mà không muốn bắt trộm chứ? Có thể là có người giả mạo cha mẹ sinh viên trà trộn vào hoặc là mấy tên tiếp thị. Bỏ đi, chuyện thế này năm nào cũng có, nhưng bao lâu nay có bắt được ai đâu. Coi như xui xẻo đi, mai mốt cẩn thận là được”.
Thấy mấy tên này mặt mày nhăn nhó khó chịu, Vương Đống cười cười, mấy thằng này đúng là “lính mới”, chưa hiểu chuyện. Nếu là bọn “lính cũ” thì ai mà chưa mất đồ? Kỷ lục được ghi lại là có một người trong vòng ba ngày đã mất hai cái điện thoại di động, một cái máy MP3 kèm theo một cái ví và phiếu ăn... Chuyện mất đồ đã sớm thành thói quen rồi.
- "Được rồi, anh về đây. Tụi mày cũng đừng để bụng. Có vấp ngã thì lần sau mới chú ý".
- "Á..., điện thoại di động của tao! Cái Nokia tao mới mua, a...!"
- "ĐMN, còn đôi giày Nike tao mới mua nữa, đâu mất rồi?"
Những tiếng gào thét thê lương, ai oán phát ra từ phòng số 207 khu 14 ký túc xá Đại học Tổng Hợp, nếu không chú ý lắng nghe, người ta còn tưởng là có một đám đang bị cưỡng gian tập thể.
Mấy người trong phòng nhìn chằm chằm vào cái ổ khóa bị cạy, khóc không ra nước mắt. Thật ra, biểu hiện của họ là bình thường, bởi vì bất cứ người nào khác gặp tình cảnh như họ thì cũng sẽ có biểu hiện giống như vậy - bị "chôm" đồ, ngay ngày khai giảng nữa chứ, càng quá đáng hơn nữa đây còn là phòng của bọn sinh viên năm nhất!
Có gì buồn bực hơn cái cảnh mới ngày đầu tiên chính thức bước chân vào đại học lại bị chôm đồ? Chắc chỉ có cảm giác bực bội khi xem đội bóng đá nam [Trung Quốc] thi đấu mới có thể so sánh được!
Mấy người khác nhanh chóng kiểm tra đồ đạc của mình, chỉ có Trần Húc đứng ngây ngốc bên cạnh giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái gối nằm, giống như là cái gối đang mọc hoa vậy!
- "Lão Tam," Giọng Lão Nhị - Tần Tiểu Ngạn - chua xót nói, "Hình như mày đâu có mất món gì hả?"
Trần Húc chậm rãi quay đầu, cái mặt nhăn nhó như muốn khóc "Không mất gì? F..k, mày chỉ mất một đôi giày nhái hiệu Nike có 80 tệ... Còn tao... mất cái latop [máy tính xách tay] giá 8.000 đó!"
Âm thanh náo loạn của phòng 207 nhanh chóng thu hút một đám người bu lại, khi biết Trần Húc ngay ngày đầu tiên đi học bị “thổi” cái laptop thì có người đồng tình, có người tức giận đi tìm quản lý ký túc xá, mà người vui sướng khi thấy người khác gặp họa cũng có. Cả tầng lầu này đều là sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm nên không biết phải làm thế nào, cuối cùng có người ở tầng trên - là "sinh viên lâu năm" - kêu mọi người trở về, rồi báo cảnh sát.
- "Nè, làm một điếu đi."
Ngồi trước mặt Trần Húc là một người cao to như một tòa tháp đúc bằng đồng đen - một sinh viên năm ba - tên là Vương Đống. Vừa rồi chính hắn gọi cho cảnh sát. Hắn thuần thục đốt một điếu "Hoàng Sơn" rồi đưa về phía Trần Húc.
- "Tụi mày đúng là quá xui xẻo, mới vào đại học là mất đồ rồi, đã vậy còn mất đồ có giá trị lớn như vậy nữa chứ".
Trần Húc tay còn run run cầm lấy điếu thuốc, Vương Đống nhả ra một vòng khói, cười nói:
- "Thôi, bỏ đi. Chuyện như thế này mỗi năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhất là lúc mới vừa khai giảng. Đông người thì lắm chuyện mà. Lần sau nhớ để đồ có giá trị vào rương rồi khóa lại nghe. Còn nữa, mấy cái ổ khóa của trường phát cho thì đừng có xài, tự đi mua một cái mới đi, chỉ có 10 đồng nhưng an toàn hơn nhiều".
Trần Húc không biết mình đang có tâm trạng gì nữa, có lẽ là hối hận chiếm một phần thật lớn. Trong phòng này, hắn và Lão Đại đều có laptop, nhưng mỗi lần người ta dùng xong thì bỏ vào ngăn tủ khóa lại, nhưng hắn lại ngại phiền toái nên quăng đại trên giường. Giờ thì tốt rồi, laptop của Lão Đại còn nguyên, đã mất thì phải cùng nhau mất chứ, không phải anh em cùng phòng, chung hoạn nạn sao?
8.000 không phải là số tiền nhỏ, tuy nhà hắn coi như khá giả, nhưng đâu thể nào tự nhiên đưa cho hắn 8.000 để gây họa được, nếu nói cho gia đình biết ngay ngày đầu tiên đi học đã làm mất món đồ có giá trị lớn như laptop thì mẹ hắn không mắng cho “tan xác” mới lạ.
- “Anh à, anh biết ai làm không?”
Lão Tứ - Đổng Thanh Khiết - đang đứng nghiến răng trèo trẹo cất tiếng hỏi, tiền và cái ví của hắn đã mất, nhưng tên trộm kia coi như có chút lương tâm, chỉ lấy tiền mặt và cái ví, phiếu ăn và CMND [chứng minh nhân dân] thì lấy ra vứt đại trên bàn. Tuy không biết hắn đã mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi thì giống như là mất hết mấy triệu vậy...
Vương Đống cười nói:
- “Nếu có cơ hội, ai mà không muốn bắt trộm chứ? Có thể là có người giả mạo cha mẹ sinh viên trà trộn vào hoặc là mấy tên tiếp thị. Bỏ đi, chuyện thế này năm nào cũng có, nhưng bao lâu nay có bắt được ai đâu. Coi như xui xẻo đi, mai mốt cẩn thận là được”.
Thấy mấy tên này mặt mày nhăn nhó khó chịu, Vương Đống cười cười, mấy thằng này đúng là “lính mới”, chưa hiểu chuyện. Nếu là bọn “lính cũ” thì ai mà chưa mất đồ? Kỷ lục được ghi lại là có một người trong vòng ba ngày đã mất hai cái điện thoại di động, một cái máy MP3 kèm theo một cái ví và phiếu ăn... Chuyện mất đồ đã sớm thành thói quen rồi.
- "Được rồi, anh về đây. Tụi mày cũng đừng để bụng. Có vấp ngã thì lần sau mới chú ý".
很赞哦!(625)
相关文章
- Japanese FM vows close co
- Hoa hậu Tiểu Vy: ‘Việt Nam nên có thêm nhiều hoa hậu như H'Hen Niê’
- Ít nhất 60% câu hỏi đề thi THPT quốc gia 2017 ở mức cơ bản
- Tấn công DDoS 2011 đạt đỉnh 45 Gbps
- Đường sách Xuân 2013 vào hội
- Chưa tròn đôi mươi, các thanh nữ Việt nổi tiếng đã sớm ăn mặc sexy hơn tuổi
- Tú Oanh Hương vị tình thân đóng mẹ Lan Phương Gia đình mình vui bất thình lình
- Học viện Hành chính Quốc gia tuyển sinh đào tạo thạc sĩ
- 'Bố già' và 'Thích khách' đấu với Ma cà rồng
- ‘Ông vua hội chợ’ thuê 24 vũ công biểu diễn bị nói làm màu, bắt chước Sơn Tùng
热门文章
站长推荐
Sao Việt 25/10: BTV Mai Ngọc kể sự cố khi dẫn sóng trực tiếp
Ứng dụng nền tảng truy xuất nguồn gốc nông sản tại Hải Dương, Hưng Yên, Sơn La
Alibaba tái đầu tư mảng cốt lõi khi Trung Quốc đặt hi vọng vào kinh tế nền tảng
Minh Hằng và chồng đại gia khóc trong đám cưới, Diệu Nhi bắt được hoa cưới
NSƯT Thanh Thúy: “Ông bà hát, lớp trẻ học dài dài”
Nơi giấc mơ tìm về tập 32: Bạn thân Gia An chỉ trích Mai Anh
Bae Yong Joon đến đám cưới bằng trực thăng, quan khách náo loạn
Hoa hậu Tuyết Nga dạo phố Hà thành với áo dài