您现在的位置是:X88Bet > Cúp C1
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai_tỷ số và tỷ lệ bóng đá ma cao
X88Bet2025-04-06 00:50:05【Cúp C1】0人已围观
简介Tin thể thao 24H Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai_tỷ số và tỷ lệ bóng đá ma cao
Giản Du mở vòi hoa sen,ệnBạnCùngPhòngLàThỏCụtỷ số và tỷ lệ bóng đá ma cao dòng nước lạnh dội xuống, làm ướt mái tóc cậu.
Tiết trời tháng tư vào xuân, chưa tan khí lạnh, nhiệt độ tuy rằng không thấp, nhưng chắc chắn không thể gọi là ấm áp.
Làn da trắng bệch nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, thân thể được bao bọc bởi lớp cơ bắp mỏng manh cũng vì rét lạnh mà co lại càng thêm rõ rệt.
Cảm giác bị đông lạnh thật không hề dễ chịu.
Nhưng lại cực kì có hiệu quả.
Ngọn lửa trong cơ thể tạm thời bị dập tắt, hoặc có thể nói là bị một sự tồn tại mãnh liệt hơn đè ép đến tĩnh lặng, giúp cho cậu có thêm thời gian thở dốc.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt dần dần rút lui, cậu dựa lưng vào tường lạnh như băng, phảng phất như vừa thoát được một kiếp nạn, nhắm mắt thở hổn hển.
Trong lòng âm thầm chửi rủa lần thứ mười ngàn, mùa xuân chết tiệt!
Qua thời gian, nhiệt độ nước rơi xuống mặt cậu càng lúc càng thấp.
Giản Du tắt vòi hoa sen trước khi cậu kịp đông cứng thành que kem.
Mặt gương không dính chút hơi nước phản chiếu rõ ràng bộ dạng của cậu.
Lông mày giãn ra hiếm thấy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, mái tóc ướt sũng dán lên trán, trông thì cứng cỏi nhưng thật ra yếu mềm, chật vật chẳng khác gì một con chó rơi xuống nước.
Không đúng, không phải chó nha.
Phải là một con thỏ rơi xuống nước.
Chó thì cũng sạch sẽ gọn gàng đấy, nhưng không có một đôi tai trắng trắng mềm mềm vô dụng rũ hai bên đầu như cậu.
Cậu "chậc" một tiếng, rời mắt khỏi gương, hơi phiền não lau nước trên mặt.
Lắc lắc cái đầu, nhấc tay lấy khăn tắm, cậu mới phát hiện cả người mình bị lạnh đến run rẩy, đầu ngón tay cứng ngắc, suýt nữa không cả cầm nổi khăn tắm.
Dồn sức một chút lên năm ngón tay, cậu lau qua loa cho khô người, rồi mặc quần áo.
Áo hoodie ôm lấy hai bả vai cậu, quần áo cỡ lớn, mặc lên người cậu rộng thùng thình, cậu vốn đã mảnh khảnh giờ trông lại càng thêm nhỏ bé.
Trong ký túc xá vang lên tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân ra ban công.
Có người về rồi.
Giản Du nhíu mày, động tác gấp gáp.
Lau khô tóc, tai thỏ cũng thu vào, quay đầu lại nhìn gương, tốt xấu gì trông cũng giống bộ dạng người bình thường rồi.
Chỉ để đề phòng, trước khi trùm mũ hoodie lên, cậu còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai đen, che đầu mình kín mít.
Ngay sau đó ngoài cửa có tiếng nước chảy.
Giản Du thở ra một hơi, ôm quần áo đã thay ra, mở cửa, gặp người ở bên ngoài đang lau lau hai tay vừa rửa.
Là Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên nhấc mí mắt nhìn cậu, cảm nhận được một thân khí lạnh phả vào mặt hắn, xong lại nhìn qua phòng tắm phía sau không có chút hơi nước nào, không khỏi nhướng mày: "Trời rét vậy mà tắm nước lạnh à?"
"Không liên quan đến anh."
Giản Du đi vòng qua người hắn vào ban công, ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Treo khăn tắm xong, lại cất hai bộ quần áo đã khô vào, chờ cho cậu thu dọn xong xoay người chuẩn bị đi vào ký túc xá, Lục Thời Niên vẫn còn đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Giản Du khựng lại một chút, định coi hắn như không tồn tại.
Cậu không chớp mắt đang muốn đi qua người hắn, dư quang lại bắt được động tác hắn bỗng nhiên đưa tay tới gần, cơ thể cậu như phản xạ có điều kiện, vung tay lên.
Chát!
Tiếng hai tay va chạm nhau thanh thúy vang lên, nghe là biết có dùng lực.
"Mẹ nó đừng có đụng chạm lung tung!"
Giản Du lùi lại hai bước, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Lục Thời Niên, trông cực kì giống một chú mèo hoang bị kéo đuôi, móng vuốt xòe ra, sống lưng dựng đứng.
Lòng bàn tay bị đập đến tê dại, Lục Thời Niên híp mắt, khóe miệng cong lên.
Biểu cảm đó chỉ kéo dài một giây, qua giây kế tiếp hắn đã khôi phục bộ dáng ung dung lười nhác. Hắn thu tay lại, khóe miệng nhếch lên vô tội nói: "Chỉ muốn nhắc cậu một chút thôi, mũ bị lệch rồi kìa."
"Không khiến anh nhắc."
Giản Du kéo mũ lên, nhanh chân bước qua mặt hắn đi vào ký túc xá.
Ngay khi cậu vừa ngồi xuống bật máy tính thì cửa phòng lại bị đẩy mở.
Đới Lượng Lượng mang theo một túi thức ăn hấp tấp xông vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, cả người toát ra năng lượng vui vẻ phấn chấn.
"Ăn thịt thỏ không? Ăn thịt thỏ đê cả nhà ơi! Tui mới mua được túi đầu cổ thỏ nè, ngửi được hông, thơm nức mũi luôn!"
Ký túc xá của họ là kiểu ký túc xá hỗn hợp. Tuy đều học chuyên ngành vật lý, nhưng Giản Du nhỏ hơn bọn họ một tuổi, vừa lên năm ba, mới chuyển vào đây chưa được một tháng.
Thế cho nên là, Lục Thời Niên và Đới Lượng Lượng đều là tiền bối của cậu.
Đới Lượng Lượng quét mắt một vòng, nhắm trúng mục tiêu đầu tiên là Lục Thời Niên từ ban công đi vào, dâng đồ ăn lên như cống nạp vật quý: "Lục ca, làm cái đầu thỏ không?"
"Không, ông ăn đi."
Lục Thời Niên cười cười từ chối, quay về chỗ mình kéo ghế ngồi xuống, mở điện thoại lên nhìn liếc qua một lượt, rồi bắt đầu từ từ trả lời tin nhắn.
Đới Lượng Lượng chuyển qua mục tiêu thứ hai: "Giản—"
Giản Du nhìn anh ta chằm chằm, hay đúng hơn là cái túi đồ ăn trên tay anh ta, mặt lạnh như băng, ánh mắt hung dữ, trông như sắp sửa ăn thịt người đến nơi.
Thế nên vừa mới thốt được một chữ thôi đã không dám hỏi tiếp.
Anh ta yên lặng xoay người, nuốt hết mấy từ còn lại vào bụng.
Tiết trời tháng tư vào xuân, chưa tan khí lạnh, nhiệt độ tuy rằng không thấp, nhưng chắc chắn không thể gọi là ấm áp.
Làn da trắng bệch nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, thân thể được bao bọc bởi lớp cơ bắp mỏng manh cũng vì rét lạnh mà co lại càng thêm rõ rệt.
Cảm giác bị đông lạnh thật không hề dễ chịu.
Nhưng lại cực kì có hiệu quả.
Ngọn lửa trong cơ thể tạm thời bị dập tắt, hoặc có thể nói là bị một sự tồn tại mãnh liệt hơn đè ép đến tĩnh lặng, giúp cho cậu có thêm thời gian thở dốc.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt dần dần rút lui, cậu dựa lưng vào tường lạnh như băng, phảng phất như vừa thoát được một kiếp nạn, nhắm mắt thở hổn hển.
Trong lòng âm thầm chửi rủa lần thứ mười ngàn, mùa xuân chết tiệt!
Qua thời gian, nhiệt độ nước rơi xuống mặt cậu càng lúc càng thấp.
Giản Du tắt vòi hoa sen trước khi cậu kịp đông cứng thành que kem.
Mặt gương không dính chút hơi nước phản chiếu rõ ràng bộ dạng của cậu.
Lông mày giãn ra hiếm thấy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, mái tóc ướt sũng dán lên trán, trông thì cứng cỏi nhưng thật ra yếu mềm, chật vật chẳng khác gì một con chó rơi xuống nước.
Không đúng, không phải chó nha.
Phải là một con thỏ rơi xuống nước.
Chó thì cũng sạch sẽ gọn gàng đấy, nhưng không có một đôi tai trắng trắng mềm mềm vô dụng rũ hai bên đầu như cậu.
Cậu "chậc" một tiếng, rời mắt khỏi gương, hơi phiền não lau nước trên mặt.
Lắc lắc cái đầu, nhấc tay lấy khăn tắm, cậu mới phát hiện cả người mình bị lạnh đến run rẩy, đầu ngón tay cứng ngắc, suýt nữa không cả cầm nổi khăn tắm.
Dồn sức một chút lên năm ngón tay, cậu lau qua loa cho khô người, rồi mặc quần áo.
Áo hoodie ôm lấy hai bả vai cậu, quần áo cỡ lớn, mặc lên người cậu rộng thùng thình, cậu vốn đã mảnh khảnh giờ trông lại càng thêm nhỏ bé.
Trong ký túc xá vang lên tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân ra ban công.
Có người về rồi.
Giản Du nhíu mày, động tác gấp gáp.
Lau khô tóc, tai thỏ cũng thu vào, quay đầu lại nhìn gương, tốt xấu gì trông cũng giống bộ dạng người bình thường rồi.
Chỉ để đề phòng, trước khi trùm mũ hoodie lên, cậu còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai đen, che đầu mình kín mít.
Ngay sau đó ngoài cửa có tiếng nước chảy.
Giản Du thở ra một hơi, ôm quần áo đã thay ra, mở cửa, gặp người ở bên ngoài đang lau lau hai tay vừa rửa.
Là Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên nhấc mí mắt nhìn cậu, cảm nhận được một thân khí lạnh phả vào mặt hắn, xong lại nhìn qua phòng tắm phía sau không có chút hơi nước nào, không khỏi nhướng mày: "Trời rét vậy mà tắm nước lạnh à?"
"Không liên quan đến anh."
Giản Du đi vòng qua người hắn vào ban công, ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Treo khăn tắm xong, lại cất hai bộ quần áo đã khô vào, chờ cho cậu thu dọn xong xoay người chuẩn bị đi vào ký túc xá, Lục Thời Niên vẫn còn đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Giản Du khựng lại một chút, định coi hắn như không tồn tại.
Cậu không chớp mắt đang muốn đi qua người hắn, dư quang lại bắt được động tác hắn bỗng nhiên đưa tay tới gần, cơ thể cậu như phản xạ có điều kiện, vung tay lên.
Chát!
Tiếng hai tay va chạm nhau thanh thúy vang lên, nghe là biết có dùng lực.
"Mẹ nó đừng có đụng chạm lung tung!"
Giản Du lùi lại hai bước, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Lục Thời Niên, trông cực kì giống một chú mèo hoang bị kéo đuôi, móng vuốt xòe ra, sống lưng dựng đứng.
Lòng bàn tay bị đập đến tê dại, Lục Thời Niên híp mắt, khóe miệng cong lên.
Biểu cảm đó chỉ kéo dài một giây, qua giây kế tiếp hắn đã khôi phục bộ dáng ung dung lười nhác. Hắn thu tay lại, khóe miệng nhếch lên vô tội nói: "Chỉ muốn nhắc cậu một chút thôi, mũ bị lệch rồi kìa."
"Không khiến anh nhắc."
Giản Du kéo mũ lên, nhanh chân bước qua mặt hắn đi vào ký túc xá.
Ngay khi cậu vừa ngồi xuống bật máy tính thì cửa phòng lại bị đẩy mở.
Đới Lượng Lượng mang theo một túi thức ăn hấp tấp xông vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, cả người toát ra năng lượng vui vẻ phấn chấn.
"Ăn thịt thỏ không? Ăn thịt thỏ đê cả nhà ơi! Tui mới mua được túi đầu cổ thỏ nè, ngửi được hông, thơm nức mũi luôn!"
Ký túc xá của họ là kiểu ký túc xá hỗn hợp. Tuy đều học chuyên ngành vật lý, nhưng Giản Du nhỏ hơn bọn họ một tuổi, vừa lên năm ba, mới chuyển vào đây chưa được một tháng.
Thế cho nên là, Lục Thời Niên và Đới Lượng Lượng đều là tiền bối của cậu.
Đới Lượng Lượng quét mắt một vòng, nhắm trúng mục tiêu đầu tiên là Lục Thời Niên từ ban công đi vào, dâng đồ ăn lên như cống nạp vật quý: "Lục ca, làm cái đầu thỏ không?"
"Không, ông ăn đi."
Lục Thời Niên cười cười từ chối, quay về chỗ mình kéo ghế ngồi xuống, mở điện thoại lên nhìn liếc qua một lượt, rồi bắt đầu từ từ trả lời tin nhắn.
Đới Lượng Lượng chuyển qua mục tiêu thứ hai: "Giản—"
Giản Du nhìn anh ta chằm chằm, hay đúng hơn là cái túi đồ ăn trên tay anh ta, mặt lạnh như băng, ánh mắt hung dữ, trông như sắp sửa ăn thịt người đến nơi.
Thế nên vừa mới thốt được một chữ thôi đã không dám hỏi tiếp.
Anh ta yên lặng xoay người, nuốt hết mấy từ còn lại vào bụng.
很赞哦!(523)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Dinamo Batumi vs Dinamo Tbilisi, 22h00 ngày 1/4: Cửa dưới thất thế
- Chuyện của những dòng sông: Tàu đò Miệt Thứ một thời
- Khai mạc Ngày sách Việt Nam lần thứ 8
- Trang Lê và câu chuyện truyền cảm hứng về thời trang bền vững
- Cô gái phát hiện bạn trai ngoại tình nhờ vòng đeo tay thông minh
- Á hậu Phương Anh: Đọc sách phải có sự hứng thú
- Hoa hậu Khánh Vân khóc trong lễ ăn hỏi với chồng hơn 17 tuổi
- Vợ chồng son tập 452: Chuyện tình của chàng giám đốc và cô hàng xóm kém 11 tuổi
- Tự làm pate gan thơm ngon tại nhà
- Chén thuốc khiến người đàn ông đi cấp cứu chỉ sau khi uống 15 phút
热门文章
站长推荐
Lavila De Rio
Trước khi bị tẩy chay, sách của Tun Phạm từng bị tố dùng thơ trái phép
Đóng giả người giàu có để hẹn hò với bạn trai
Chàng trai mua nhà gần 1 tỷ đồng trên Amazon, được đóng gói ship về tận cửa
Truy cập Internet trên máy bay
MC Khánh Vy của VTV tiết lộ thu nhập đáng nể
Ảnh hưởng của nắng nóng với ô tô điện
NSƯT Tân Nhàn ra MV 'Trúc mọc bên đình' sau 2 năm mất giọng